Một ngày hoàn hảo của tôi chắc chắn không phải thứ Hai bận rộn đầu tuần, cũng không nhất thiết phải quá mức rảnh rang như ngày Chủ nhật. Hãy để tôi kể cho bạn nghe một ngày thứ Bảy tuyệt vời trong tưởng tượng nhé.
6h sáng, tôi thức dậy khoan khoái sau một đêm “tròn giấc”. Tâm trạng sau khi mở mắt ra bao giờ cũng là điều quan trọng để quyết định cả ngày hôm ấy bạn sẽ nằm ở thái cực nào. Chắc chắn tôi không thể để trạng thái ủ rũ hay những nỗi lo âu bủa vây lấy mình. Khi bước tới bên cửa sổ và kéo rèm sang hai bên, ánh mặt trời nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, tôi cứ thế mà tận hưởng sự thảnh thơi đầy thỏa mãn.
Dự báo thời tiết đã phát đi một thông điệp báo hiệu rằng hôm nay là một ngày đẹp trời, mát mẻ và hoàn toàn không có bất kỳ tín hiệu nào cho thấy mưa dông sẽ xảy ra. Vì thế, đi dạo một vòng nhỏ quanh hồ, ngắm nhìn khung cảnh và hít thở bầu không khí trong lành là ý tưởng không tồi.
Khi trở về căn nhà nhỏ, tôi thong thả tưới tắm mấy chậu hoa trước ban công. Hôm nay, nhìn chúng cũng “nhuận sắc” hơn ngày thường.
Trước kia, lúc còn sống chung với ba mẹ, những lần xông pha bếp lúc có khi đếm trên đầu ngón tay. Những kể từ ngày rời nhà và tập sống độc lập, tôi bắt đầu học làm mọi thứ, từ chuyện làm quen với dao, thớt cho đến việc sửa chữa đồ điện trong nhà. Mới đầu còn vụng dại, nhưng càng về sau, tôi càng thích “kết bạn” với gian bếp của mình. Tôi đam mê với việc làm cho đồ ăn trở nên hấp dẫn. Mỗi khi bày biện được một món ăn đẹp, tôi sẽ không ngại chụp ảnh và post lên Facebook để khoe khoang kiệt tác nghệ thuật của mình với bạn bè. Và sau đó, còn gì tuyệt hơn là thưởng thức thành quả và lắng tai nghe những bài hát với giai điệu thật quyến rũ của Nguyên Hà.
Hôm nay, tôi chọn một bộ váy tay bồng màu xanh da trời được in những bông hoa màu trắng bé xíu, kết hợp với một lớp trang điểm tự nhiên trông tôi sẽ cực kỳ nữ tính. Trước khi rời khỏi nhà, tôi ngắm lại mình trong gương lần nữa để chắc chắn về diện mạo xinh tươi hết sảy này.
Vì vốn có máu say xe, nên tôi không mơ ước ngồi trên một chiếc xế xịn và xoay vô lăng điệu nghệ giống các quý cô sang chảnh, với tôi một chiếc xe ga là đủ. Tôi thích cảm giác được những cơn gió mát sớm mai vờn quanh làn tóc. Bạn biết không, nếu ở Hà Nội, chắc chắn ai ai cũng muốn được đi qua con đường lãng mạn nhất, đó là đường Phan Đình Phùng. Con đường này đẹp lắm, khắp hai bên vỉa hè rợp những bóng cây cổ thụ cao lớn với tán lá rộng tạo thành một chiếc mái vòm màu xanh khổng lồ, đôi chỗ sẽ có những tia nắng vàng ươm xuyên qua kẽ lá rọi xuống lòng đường. Đường Phan Đình Phùng không kẹt cứng như đường Trường Chinh, cũng không bụi bặm như đường Mai Dịch. Nếu có đèn đỏ thì cũng chẳng thành vấn đề, tôi cứ từ tốn mà đứng chờ, không cần cố sức vội vàng lao vùn vụt qua ngã tư cho kịp vài giây đèn xanh cuối cùng.
Tôi lái xe thong thả giống một cuộc dạo chơi nhưng vẫn tới công ty đúng giờ làm. Sau một đêm hoàn toàn không sử dụng điều hòa, bên trong văn phòng thường khá ngột ngạt. Mùi bí bách sẽ xộc thẳng vào mũi nếu như ta đến quá sớm. Cảm giác khô nóng, thiếu không khí sẽ hành hạ ta trong ít nhất 15 phút đầu giờ. Điều đó rất có thể sẽ là lí do khiến mấy chục phần trăm hứng khởi trong công việc tiêu biến đi đâu mất.
Cho nên, hãy cứ thong thả thôi, để khi đẩy cửa bước vào bên trong, đó phải là cảm giác mát mẻ, dễ chịu khiến lòng tràn đầy những suy nghĩ tích cực về một ngày mới. Như thường lệ, trước khi làm việc, tôi sẽ dành 10 phút để sắp xếp kế hoạch công việc trong ngày thật chỉn chu, khoa học. Lần lượt các đầu việc xếp hàng đâu ra đấy và gọi mời tôi. Tất nhiên, tôi sẽ xử đẹp từng “em”, cam kết không phải đèo bòng “em” nào về nhà. Hôm nay, lượng công việc vừa phải, tôi giải quyết đâu ra đấy, thật tuyệt, nhưng còn gì vui hơn là thái độ chan hòa yêu thương của đồng nghiệp, khách hàng không nạt nộ, anh sếp cũng hiền lành hơn hẳn.
8 tiếng tại văn phòng cuối cùng cũng kết thúc, tôi tan ca bằng vẻ mặt tươi roi rói, chứ không xìu như mọi ngày. Hôm nay sẽ là một ngày trọn vẹn khi không có bất kỳ “điềm gở” nào đột nhiên xuất hiện trên đường về, chẳng hạn như tiếng tuýt còi báo tấp vào lề của các anh công an giao thông hay một cú xì lốp dài thượt mặt.
Tôi về tới nhà và pin năng lượng vẫn chưa cạn. Ngay lập tức, tôi sẽ “tiêu diệt” cơn khát khô cuống họng bằng thứ gì đó mát lạnh, trước khi làm bất cứ việc gì tiếp theo. Có lẽ tôi sẽ chiều lòng tấm thân lười biếng này để được ngả mình trên sofa một lúc.
Khi màn trời bên ngoài cửa sổ chuyển thành màu tối đen, và ánh đèn đường sáng hẳn, cô gái ấy lại say mê sáng tạo nghệ thuật trong căn bếp nhỏ. Thức ăn được bày biện xong xuôi, cũng là lúc cơ thể thấm mệt. Cô trút bỏ mọi mệt nhọc dưới làn nước mát để refresh lại mình.
Sau khi ăn xong, tôi sẽ dành thời gian để lướt web, tán gẫu cùng bạn bè hoặc là gọi điện cho ba mẹ. Vào cuối ngày, tôi thích nằm gặm nhấm cuốn sách đang đọc đến lưng chừng hoặc viết vài dòng nhật ký yêu thương, lưu lại mọi điều hay ho. Cũng có những hôm tôi không làm gì cả chỉ nằm nghe nhạc một mình. Với tôi thì thế nào cũng được, miễn là không có cuộc gọi đột xuất giữa đêm từ người ấy – chính là sếp, anh đừng “ủa em” là được. Còn bây giờ, tắt điện thôi nào, còn gì sung sướng hơn khi được cuộn tròn trong chăn ấm và chờ đợi một giấc mơ thật đẹp.