***
Ánh mặt trời đã lịm hẳn sau những mái nhà lợp tôn xanh, đỏ. Từ ô cửa sổ nhà mình, hướng tầm mắt ra xa, tôi thấy những chiếc xe nối đuôi nhau dài tít tắp, tạo thành một dòng sông ánh sáng lung linh, tuyệt đẹp.
Tôi thả mình trên ghế, vịn tay vào cửa sổ, bất giác nghĩ đến một chủ đề mà mọi người bàn tán sôi nổi trên Facebook hồi chiều “5 năm nữa, bạn muốn trở thành người như thế nào?”.
Mặc dù đã nghĩ về câu hỏi này cả chiều nay, nhưng cho đến lúc này, tôi vẫn chưa thể có được một câu trả lời rõ ràng. Nếu tôi trả lời rằng, tôi muốn có cuộc sống hạnh phúc và thành công thì nghe có vẻ chiếu lệ.
Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều như nhau, luôn vội vã ngay từ lúc vừa mở mắt cho đến khi tối muộn. Tôi ít khi đủ thảnh thơi để nghĩ về những hành trình chưa biết trước, đối mặt với chính mình trong mọi giai đoạn và mọi khoảnh khắc trong cuộc sống.
Trong những năm qua, tôi cứ nghĩ rằng mình là người có chính kiến. Nhưng bất cứ khi nào ai đó hỏi tôi về dự định tương lai, tôi thường lảm nhảm và không biết bản thân đang nói về cái gì. Trong đầu hoàn toàn mơ hồ, trống rỗng.
Ai cũng mong rằng tương lai của mình thật tốt đẹp. Tất nhiên là tôi cũng muốn điều này. Nhưng nói vậy chẳng khác nào phác họa một bức chân dung mà không có đường nét chi tiết.
Liệu có phải tôi đang cố nặn ra một mục tiêu nào đó thật cao siêu và nghe có vẻ tham vọng để trông giống với ước mơ của những người khác.
Tương lai vốn không đoán trước được, nên hình dung về nó quả thực không dễ dàng. Nhưng cuối cùng tôi nhận ra, quỹ đạo cuộc sống của mỗi người là khác nhau, chúng ta sống theo cách của riêng mình bằng những lựa chọn khác nhau vì thế không việc gì phải gượng ép.
5 năm nữa tôi chưa tưởng tượng được mình sẽ ở đâu trong nấc thang sự nghiệp, nhưng có một điều chắc chắn là tôi muốn công việc của mình gắn liền với viết lách.
10 năm nữa tôi không ước mình là một người giàu thật giàu, nhưng tôi mong bản thân độc lập về tài chính, có thể sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai khi họ cần.
Các mục tiêu phía trước vẫn sẽ luôn thay đổi, chúng ta không ai có thể lường trước được nếu cuộc đời bất ngờ rẽ sang một hướng đi mới. Nhưng hi vọng, tôi của những ngày sau sẽ bớt nhạy cảm và đủ trưởng thành để hiểu mình cần gì và muốn gì hơn so với lúc này.
Cuộc đời là vậy, nó giống như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống, dường như trong vắt, nuôi dưỡng trái tim, đôi khi đúng lúc, đôi khi không thể che giấu, đôi khi mất cảnh giác, nhưng sau cơn bão, bạn sẽ là một đứa trẻ chạy trong ánh nắng mặt trời.